-Post by :TaiGamesaz.Wap.Sh
Truyện Nhặt Được Tình Yêu Chap 2
- Cô ấy thẳng thắn đến mức làm Nam hơi sượng khác hẳn vẻ bề ngoài của cô ấy..............Cô kiểm tra lại mọi thứ,từ chứng minh nhân dân,thẻ học sinh đến tiền bạc.Nam quan sát cô................Một chút kỹ lưỡng và ngăn nắp,cô xếp gọn gàng mọi thứ trong ví rồi đặt ví trên bàn.Cô mở lời.
-Thành thật cảm ơn anh rất nhiều,tôi cũng bất cản quá!...............Có lúc này lúc khác mà chị!Cũng may là tôi gặp được chị.Anh đừng gọi tôi là chị,cứ gọi tôi là Linh.................Tôi chắc nhỏ tuổi hơn anh đấy.Nam hơi ngỡ ngàng.
-Anh tên là ..?Oh quên nữa,tôi là Nam.Lúc anh Nam nhặt được ví.................sao anh không đem báo công an?
- Nam chưng hửng.Từ mấy ngày nay................Nam chẳng bao giờ có thể tự đặt cho mình câu hỏi ấy cũng như chưa bao giờ Nam hành động như vậy.Nam cũng không biết vì sao,có lẽ vì Nam ấn tượng với chiếc ví hồng hay có thể vì vốn dĩ tính Nam hời hợt,suy nghĩ không đâu ra đâu.Nam nhìn cô gái ái ngại.................Nam bối rối trước câu hỏi.Thóang thấy vẻ lúng túng ấp úng của Nam,Linh mỉm cười.................Cô cảm thấy anh chàng đối diện có một vẻ gì đó nhút nhát.
-Linh chỉ hỏi anh thế thôi,chứ anh cũng đã có lòng gửi trả lại Linh..................Linh cảm ơn không hết!Tôi cũng không biết nói sao,cũng không biết sao lúc ấy tôi lại không đến công an tường trình nữa .. chắc vì tính tôi hậu đậu.Linh nhìn anh.................Linh rất tức cười vì cái thái độ ngẩng tò te của Nam nhưng vì ngại Nam tự ái.................cô cố kiềm lòng không bộc phát.Ngày thường,đi với bạn bè,cô muốn cười cứcười,muốn chọc cứ chọc nhưng hôm nay với người lạ,cô phải tế nhị.Cô nghĩ thầm " Anh chàng này thế mà thú vị nhĩ?"
- Hôm nay là ngày kỉ niệm hai tháng kể từ ngày Nam và Linh gặp nhau................Căn phòng trọ của Nam bây giờ có vẻ tươm tất và bớt bừa bộn hơn,chắc vì có Linh xuất hiện.Tính Nam vẫn thế,cẩu thả,sống thoải mái nhưng cũng không kém phần ngọt ngào................Nam không tin rằng một ngày nào đó Nam sẽ đến bên Linh với tư cách là một người bạn trai thực sự................Linh cũng không để ý đến cái tính hời hợt,nghĩ sao làm vậy của Nam....................Với Linh,anh có một chút gì đó làm Linh cảm thấy vui vẻ và ấm lòng.
- Những bó hoa nhân ngày sinh nhật,những món quà bất ngờ.................những nơi lãng mạn mà cô chừng tưởng tượng được rằng anh sẽ dành cho cô.Cô không mơ mình có một mối tình lãng mạn nhưng cô cũng ước mình có một người yêu nồng nàn.Cũng như những ngày thường...............cô đi học về thường ghé sang phòng của Nam nấu hộ anh nồi cơm và một chút thức ăn...................Căn phòng của Nam ngày đầu cô đến chơi rất tươm tất và gọn gàng nhưng dần dà...............căn phòng ấy trở lại bản chất thật của nó.Cô cứ nói mãi với Nam :
- Anh ở thế khác nào chuồng heo nhĩ?.................Đúng là đàn ông các anh thiếu phụ nữ có khác ...".Cô cười lém lỉnh.Nam cũng cười trừ.Gịong điệu của Linh giống hệt mẹ anh.Cũng khá lâu rồi anh chưa về thăm mẹ,công việc bận rộn..............anh trở nên là một người máy trong cuộc sống chật chội của đất SÀI GÒN này...............anh cảm thấy những ngày tháng qua,anh dường như thiếu tiếng cười,thiếu sự chăm sóc mà có khi anh nằm đêm thèm thuồng đến mức không ngủ được,có đêm anh nằm nhớ mẹ..............nhớ nhà và dặn lòng sẽ về thăm mẹ nhưng rồi ... đâu lại vào đấy,anh vẫn làm việc và đi học...............có giây phút nào anh nhớ đến lần nữa những gì mình đã tự hứa đâu.
- Nam về nhà.Linh đang loay hoay nấu món cho anh.Nam không biết Linh có nhớ hôm nay là ngày anh và Linh gặp nhau đầu tiên.Rón rén đến bên Linh.............anh chìa bó hoa hồng nhỏ với ba bông hồng đỏ rực............Linh bất ngờ,quay lại.Một phút im lặng.Mọi vật như đứng lại.
- Mừng em ngày chúng ta gặp nhau.Linh mừng rỡ ôm chằm lấy Nam.............thủ thỉ:Em tưởng anh không nhớ!Nam vuốt mái tóc ngang ngày nào giờ đã dài quá nửa lưng...............Anh thích cái mùi tóc thơm của cô ấy,một mùi rất đặc trưng ... rất Linh.
- Em đang nấu gì vậy?Linh buông bờ vai cao của anh,một bờ vai hao gầy.Em nấu bún riêu đấy................Món "tủ" của em._ Cô lí lắc tự mình tâm đắc với chính mình.Nam nhìn cô không chớp mắt.Linh là thế................luyến thoát,nhí nhảnh nhưng cũng không kém phần tâm lý,trái hẳn cái ngày đầu tiên anh gặp cô.................Thùy mị bao nhiêu thì bây giờ cô nhanh nhẹn và sôi nổi bấy nhiêu.
- Biết có ngon không đó cô nương?Nam giả bộ nhíu mày đa nghi..............Đảm bảo với anh luôn đấy.Hôm nay chỉ có mình anh ăn thui mà.Ớ,thế em nấu em không ăn à?Em nhìn anh ăn đủ rồi._ cô mỉm cười tinh ranh.Cô bé này,định đầu độc anh đấy à?_ một cái cốc đầu yêu thương.Cô nhe răng cười rất duyên.Trong suốt bữa ăn..........Linh cứ nhìn anh.Nam bây giờ trông khác ngày gặp cô,cô còn nhớ như in phút anh bối rối khi cô đặt câu hỏi cho anh.Cô cười khúc khích với chính mình.
- Em cười gì thế?_ Anh dòm dáo dác cứ sợ trên mặt mình còn vương chút bụi bậm.Không,anh ăn đi nè.Không có gì đâu anh.Nam nhíu mày thắc mắc."Cô bé này lém lắm,không biết đang định bày trò gì đây?".Nam chúi mũi ăn nhưng trong đầu vẫn dè chừng thái độ của Linh.Linh đứng dậy,tiến lại chiếc ví hồng,cô lấy ra một vật nhỏ,dúi vào tay anh.Gì thế em?
- Anh mở ra đi.Một chiếc ví mới với bức hình của Linh.Nam nhìn Linh............Cũng đã lâu rồi em chẳng thấy anh thay bức hình của chị Linh ấy.Và bây giờ,bức hình ấy phải được thay và đó là hình em.Cô cứng cỏi với giọng nói đầy dứt khóat.Nam giật mình.Đúng vậy,Nam chẳng để ý đến những chi tiết nhỏ đến vậy...............Vì Linh là con gái nên thế chăng?Hay vì thật sự Nam chưa quên hẳn Linh của ngày xưa?Anh cũng không rõ.Nhưng những lời nói của Linh hôm nay,anh thấy đau nhói trong tim...............anh thấy mình thật sự có lỗi với Linh.Một lỗi vô tình với cái tính hời hợt ấy.Anh giận mình lắm.
- Anh đến bên Linh,ôm chòang vai cô.Anh xin lỗi nhé!Anh vô tình quá!Anh làm em phải suy nghĩ nhiều lắm phải không?...............Không sao anh ạ,vì đó là quá khứ nên em tôn trọng anh..............Nhưng em là hiện tại,em cũng cần một sự tôn trọng riêng.Anh nhìn Linh,mắt cô ngấn lệ.Anh lấy tay chùi vội nước mắt vì anh không muốn thấy Linh khóc.
- Thôi,thôi!Không có khóc!Linh nhẽm miệng cười.Cô thế đấy......khóc đó rồi cười đó.Nhưng Nam lại thích cô như thế vì cô rất thật với trái tim của mình...............Mình ăn tiếp đi kẻo nguội.Uhm nè,em nấu ngon không?Nam nhăn mặt.Dở quá đi!Linh phụng phịu,cúi mặt không nói một lời.Nam mỉm cười.Mai em với anh về thăm mẹ anh nhé,đã lâu rồi anh không về...............Linh ngước mặt nhìn anh,nhìn sâu trong tận ánh mắt anh.Linh gật đầu cười duyên.
- "Nhặt được của rơi .............. tạm thời bỏ túi" _ Nam tự cười với chính mình vì câu nói ấy của thằng bạn thân.Ngày hôm sau,Nam và Linh trên đường về thăm mẹ,bây giờ Nam tin sau lưng sẽ luôn có Linh................một cô Linh cũng ngọt ngào chẳng kém gì chiếc ví màu hồng với ba bông hoa sắc nét.
- Tình yêu không hẳn phải xuất phát từ trong suy nghĩ hay trái tim..........có khi nó đuợc bắt đầu từ một điều gì đó rất đặc biệt và giản đơn,ta biết chấp nhận nhau và cùng phát triển,tình yêu ấy sẽ luôn nảy nở.
_The End_