wap tai game java android, tai game crack, game online tuyển chọn, tiện ích java cho điện thoại - WapGameViet.Net là trang Wap Tai Game Hay miễn phí cho điện thoại di động
Tai GoPet 132Game GoPet 132 - GoPet 132 Auto Click Top Game Hay Của Bạn
-Post by :TaiGamesaz.Wap.Sh Truyện Quán cà phê hoàng tử Chap 18 Thêm nhiều ngày nữa trôi qua.
- Ngại lắm.
- Ngại cũng phải nói, đã thích thì phải nói, không thì cậu là đồ hèn.>
Nó vừa mút kem vừa xem ti vi.
Không lẽ... phải nói thật ư?
Sáng hôm sau.
- Dậy rồi hả? Chúng ta chuẩn bị đi thôi. - Sê In nói.
- Sê In này...
- Hả?
- Thực ra...
Cùng lúc đó, ở cổng vào.
Lam và Nhật Anh, mỗi người nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của nguời khác.
Hôm nay Nhật Anh mặc đồ hàng hiệu của Pháp...
Hôm nay Lam mặc một bộ đồ rất hợp với phong cách hiện nay...
Cả hai lại cùng đồng thanh:
- Đồ bắt chước!!!!!!
Lam, Nhật Anh (lại) xăm xăm bước vào.
Có một câu nói làm cả hai chết điếng người...
- Tôi! Thích! Cậu!
- Không ổn... - Lam lầm bầm rồi lại nói lớn - Bệnh của cô ta toàn dậm chân tại chỗ, nay lại sinh ra truyện này là sao??? Tất cả là tại cậu.
- Này này. - Khả Vi bất mãn nói - Đây không phải là lỗi của Sê In.
Tiểu Ly lo lắng:
- Những truyện này trong phim thì nhân vật chính phải bị chấn động mạnh... Hay là để Thanh Trà...
- Im điiiiiiiiiii. - Nhật Anh hét - Cô là bạn thân mà sao lại toàn bàn lùi như vậy hả?? - Nhưng rồi cậu im ngay khi thấy Minh Nhật.
Cô Kim lén cười:
- Tốt rồi... biết đấu tranh mới là Nhật Anh chứ.
Sê In trầm ngâm:
- Chấn động mạnh à...
Và cậu đập tay vào đầu mình:
- Tôi nghĩ ra rồi. Cái chúng ta cần là phải kích nộ cô ấy.
Nói rồi cậu bắt đầu bước đi. Nó kéo cậu lại và hỏi:
- Sê In, cậu...?
Sê In lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ cậu nên làm quen với cái tên Đông đi.
Nó khựng lại, thái độ này là...?
- Mọi người, chọc giận cô ấy thật nhiều vào!
- Hay lắm! - Lam lại là người đầu tiên hưởng ứng - Đã đến lúc mình dùng đến nó.
Và hắn lôi ra một quyển sổ nhỏ:
- Tôi đã từng soạn ra một quyển sổ để nói xấu cô ta.
Mọi người xỉu.
- Và tôi quyết định đổi tên thành quyển số giúp lấy lại trí nhớ!
Cấp cứu gấp.
- Nào, Nhật Anh. - Lam ném quyển sổ cho Nhật Anh - Đọc đi.
- Sao lại là tôi? - Nhật Anh ớ người.
- Thì cứ đọc đi.
Nhật Anh giở quyển sổ ra, giọng đọc đều đều:
- Đồ ngốc.
- Đồ giở hơi không biết bới.
- Khùng.
...
- Mọi người! Nói hết tật xấu của cô ta ra!
- Khùng.
- Ngốc ngếch.
- Hay quên.
- Lẩm cẩm.
...
Nó thấy ngạc nhiên vì không dưng một đống người bỗng xưng vào nói xấu mình. Cái quái gì đang xảy ra vậy cà?
- Này nghe đi! Giọng hát vịt đực của cô đó. - Lam mở bài hát mà nó từng hát lên cho nó nghe.
Nhật Anh nói mát mẻ:
- Không ngờ cậu hâm mộ Thanh Trà như vậy.
Lam đỏ mặt gắt:
- Thôi, tiếp tục làm việc của mình đi.
Rồi hắn tiếp tục bêu xấu nó:
- Thế nào, đoạt giải Mâm xôi vàng cho bài hát dở nhất đúng không.
Nó đang rối trí. Hình như nó đang ngồi trong một trại tâm thần chứ không phải là ở trong một cái nhà trọ. Các cơ tay của nó cứ thôi thúc phải đấm cho gã đang đứng trước mặt mình một quả.Thử hỏi xem bị nói nhưu vậy ai mà chẳng tức. Một sự chấn động mạnh. Bộ óc của nó giống như một căn phòng trống rỗng lâu ngày nay được lắp đầy đồ đạc. Nó ôm đầu, chẳng khác là bao so với việc tỉnh khỏi cơn mơ...
- Mọi người làm gì ở đây vậy?
Ngay lập tức, tất cả mọi người im bặt, họ chằm chằm nhìn nó. À, không hẳn là tất cả, mà là trừ một người. Nhật Anh vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn đều đều đọc những dòng trong cuốn sổ của Lam, các câu nói "dành" riêng cho nó ngày một nặng nề hơn:
- Cô rất ngạo mạn và thô lỗ (hình như câu này thích hợp với Lam hơn?).
- Một kẻ gàn dở thích bạo lực. (cái này chắc thích hợp với Minh Nhật)
...
Nó trợn mắt lên nhìn Nhật Anh.
Lam huých vào tay Nhật Anh ra hiệu cho cậu dừng nói nữa. Nhưng đã quá muộn khi câu cuối cùng được thốt ra:
- Thanh Trà đúng là một con mọi sống ở thời hiện đại.
(Xin chú thích là mấy câu này do Lam tìm kiếm và sáng tác ra khi bị nó hại phải "đăng kí sổ hộ khẩu trong WC")
- ĐỨA NÀO MỚI LÀ MỌI, HẢ?
Sau đó...
RẦM! (Cú đánh của khủng long)
Đánh xong một cú, nó ngất xỉu luôn cùng với Nhật Anh.
- Bác sĩ, có chắc là cô ta sẽ nhớ lại không?
- Tôi phải bảo với cậu bao nhiêu lần nữa hả Minh Lam? - Bác sĩ Trương khổ sở nói - Cậu muốn sau đợt này tôi phải nhập viện vì đau họng à?
- Nhưng sao cô ta lại ngất đi?
- Đó chỉ là do sau khi hồi phục trong chốc lát bệnh nhân lại sử dụng sức lực quá tải vào việc gì đó nên mới thế.
Lam nuốt ực nước bọt nhìn về phía một người đang đứng ở góc phòng. Nhật Anh mỉa mai:
- Ờ, công nhận là dùng nhiều sức lực quá hén.
Nói xong cậu dứ dứ nắm đấm bằng bàn tay trái không bị thương của mình:
- Cứ đợi tôi khỏi bệnh xem.
Phải công nhận là Lam rất xứng đáng được "săn sóc" một bữa ra trò. Nhìn người ngợm Nhật Anh thì biết. Mặt mũi băng bó như xác ướp Ai Cập, chưa kể bàn tay phải giờ đây còn phải... bó bột (Nhưng bà con cứ yên tâm là vẫn đẹp zai nhé).
Nó lơ mơ mở mắt, hình như nó nghe có tiếng nói chuyện rì rầm. Cho đến khi hai mí mắt nặng trịch của nó mở ra hẳn:
- Ơ... sao chúng ta lại ở đây? Tôi nhớ là chúng ta đang đi bắt bọn cướp cơ mà?
Bác sĩ Trương vội giải thích trước khi Lam kịp đặt thêm hàng tá câu hỏi:
- Có lẽ là sau vụ này một vài kí ức gần đây của cô ấy bị xóa đi. Chắc cũng không ảnh hưởng lắm.
Mọi người ai nấy đều vui mừng, Tiểu Ly vì xúc động quá nên suýt siết cổ nó. Lam thì hò hét điên cuồng, mà phần lớn không phải vì nó khỏi bệnh mà là nó đã quên béng mất mấy cái câu nói xấu mà hắn chế ra. Nhật Anh chỉ lẳng lặng đứng một góc, cậu bước chầm chậm về phía hành lang nơi Sê In đang đứng, Khả Vi đang kiểm tra lại hành lí.
- Không muốn vào thăm cô ấy sao? Cậu cũng đã đứng ngoài này suốt cả tiếng rồi.
- Thôi khỏi. - Sê In đội lên đầu một chiếc mũ lưỡi trai - Tôi muốn nhờ cậu một việc.
- Việc gì?
- Hãy giữ bí mật về sự có mặt của chúng tôi. Cô ấy quên đi cũng tốt... Đừng cho cô ấy biết.
Nhật Anh gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Cậu lạng lẽ nhìn theo bóng Sê In xa dần. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại báo có cuộc gọi. Tay cậu run run khi cầm chiếc điện thoại lên. Cuối cùng thì cũng không trốn tránh được...
Một dãy số lạ, số của tử thần.
- Sói Đen, ra đón khách.
Một tên đàn ông lực lưỡng và hung tợn đến chỗ Nhật Anh và đưa cậu đi qua vài căn phòng khác. Tên này phải gọi là Khủng Long Đen chứ Sói cái nỗi niềm. Đúng là tính đặc trưng của Huệ Lan. Bà ta gọi là đón thôi chứ cái kiểu này là áp giải tội phạm rồi còn gì. Căn phòng mà cậu được đưa đến giống hệt căn phòng lần trước, có vẻ là đồ đạc vừa mới được chuyển sang đây. Hai loài hoa đẹp đến rợn người vẫn được đặt ở cửa ra vào, còn lại các loài hoa khác được bày trí xen kẽ. À, không hẳn là giống hệt căn phòng lần trước, căn phòng này còn đặt thêm một chiếc ghế gắn liền với máy móc gì đó, có lẽ là dành cho cậu-vị khách tối nay. Nhật Anh có phần run rẩy khi nhìn thấy chiếc kim tiêm mà Huệ Lan đang cầm trên tay. Mắt cậu liếc nhanh về phía chiếc kệ hình vòm lần trước. Lọ thuốc giải độc màu trắng vẫn còn ở đó, nếu cậu kịp thời uống được...
Hành động của cậu không thể qua mắt khỏi Huệ Lan:
- Sao? Cậu cũng biết về nó hả? - Huệ Lan cười - Nhưng rất tiếc, ta không thể cho cậu thử được. Như thế công sức của ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, phải không? Quả đúng như ta đã tin, cuối cùng cậu cũng đến.
- Tin ư? - Nhật Anh nhếch môi cười - Bà thì có bao giờ biết tin ai đâu. Phải, tin tôi đến nỗi gắn lên người tôi một con chip phát nổ cùng với việc cho người theo dõi tôi 24/24 giờ, hả?
- Thông minh lắm. - Huệ Lan vỗ tay - Nhưng dù thế nào cậu cũng phải đến đây thôi. Ta nhắc lại, nếu may mắn thì cậu có thể sống được hơn chục năm, như nạn nhân cũ của ta. Nhưng ta rất tiếc phải nói rằng MXT đang bước vào giai đoạn hoàn thành, khả năng thành công là rất nhỏ. Nào, ngồi đi, ta muốn trước khi thử nghiệm cậu phải bình tĩnh cái đã. Hi vọng cánh tay của cậu không bị trọng thương?
Bình tĩnh, bình tĩnh cái khỉ mốc! Bà ta làm như việc tiêm thử thuốc vào một con người bằng xương bằng thịt như việc húp cháo không bằng. Lúc này Nhật Anh mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, mặt cậu trắng bệch khi hồi tưởng lại cảnh nhiều năm về trước.
- Chà, cô bé đó may mắn chứ nhỉ, được bao người hi sinh vì mình như thế...
- Bà nói vậy là có ý gì?
- Tất nhiên là phải có ý gì rồi? - Huệ Lan nói êm ru.Hai nạn nhân đã hi sinh vì cô ta...
-Thêm cậu nữa là ba.
Cho đến bây giờ, Huệ Lan vẫn không quên được câu truyện ấy.
Hôm đó là một này đẹp trời, nó đang chơi bóng, cười đùa một cách hồn nhiên mà không hề biết có một đôi mắt ác hiểm đang nhìn mình.
- Cơ hội tốt, bọn vệ sĩ hôm nay tạm lui rồi, mau bắt con bé lại.
-Huệ Lan thì thầm với Sói Trắng-cha của Sói Đen, lúc đó Sói Đen hãy còn là một đứa trẻ.
Sói Trắng tiến về phía trước, sau lưng nó. Nó vẫn không hay biết gì cả.
-Khi mà bàn tay của Sói Trắng chuẩn bị sáp lại gần...
Thứ gì đó dài dài, cứng, có vẻ như được làm bằng nhựa được chĩa sát thái dương của Sói Trắng.
-Liếc mắt sang bên phải, gã thừa hiểu đó là cái gì, một khẩu súng. Người cầm nó không phải là ai khác, là Lưu Cầm.
Trong khi đó, nó đã lỡ tay đập quả bóng văng ra khá xa, tận mấy chục mét lận. Nó vội vã chạy đi nhặt quả bóng, bỏ lại ở đằng sau một bầu không khí căng thẳng và ghê rợn.
- Chết tiệt! - Huệ Lan lầm bầm **** rủa, tay ả dợm rút ra chiếc súng mà Devil cấp cho.
Cách!
Ả ngước đầu lên, là tiếng lên nòng súng. Đó là một cậu bé, với đôi mắt đen như nhìn xoáy sâu vào ả mà có lẽ sau này ả sẽ không quên được, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay nó còn cầm một khẩu súng, chĩa vào ả giống như cái cách mẹ nó chĩa súng vào Sói Trắng. Tay nó không run khi cầm súng, có vẻ như đây đã là chuyện quá quen thuộc với nó rồi. Giọng đứa bé trầm xuống:
- Bỏ súng!
Huệ Lan đặt súng xuống đất, trong tư thế xin hàng. Ả quay lại cười với Lưu Cầm:
- Vinh hạnh thật, được đụng độ với nữ tiến sĩ đứng nhất nhì thế giới.
-Có phải cô đã dạy dỗ con trai mình quá tốt không? Chà... một đứa bé cầm súng...
Lưu Cẩm đanh giọng:
- Cảm ơn, tôi tự biết cách dạy dỗ con trai mình.
- Tôi cũng không ngờ có ngày mình phải đầu hàng trước một thằng nhóc đâu.
- Tào lao như vậy là đủ rồi. Nếu biết điều thì bà mau theo tôi đến chỗ API mau,
đừng quên mạng sống của bà đang nằm trong tay chúng tôi.
Huệ Lan nở một nụ cười hình bán nguyệt:
- Sao phải khổ sở thế hả Lưu Cầm. Tôi không hề đụng đến cô một sợi tóc nào cả.
-Chỉ vì một đứa con gái của API mà cô phải xả thân đến thế ư?
- Bà!...
Nhưng tiếng nói đó không phải được nói ra từ phía Lưu Cầm, mà là từ phía chính đứa trẻ. Bàn tay của cậu đang run lên một cách phẫn nộ và tức giận, tưởng như cậu có thể bóp cò ngay lúc này. Lưu Cầm vội can:
- Đừng kích động quá con, chúng ta còn phải xử lí nhiều chuyện.
Huệ Lan vẫn thản nhiên:
- Bé con, nghe mẹ nói rồi đấy.
Nghe Lưu Cầm nói, cậu bé đã dịu xuống, nhưng vẫn còn toát ra vẻ hung hăng.
Chợt, ngay sau đó...
- Đông! Bà dám...?
- Lưu Cầm hét, bàn tay cầm súng chĩa vào Sói Trắng lại càng chặt và mạnh hơn.
Một người đàn ông mặc áo đen từ đâu lao ra đã chụp thuốc mê cậu bé, khiến cậu bất tỉnh. Huệ Lan lại chở về vẻ ngạo nghễ như ngày thường, hoặcj có thể từ đầu tới cuối bà ta đã như vậy rồi.
- Đừng kích động quá-đó là câu cô đã nói với dứa con trai, phải không?Và nhớ là ta đã cho cô một cơ hội. Nào, giờ thì hãy làm điều mà con trai cô đã ra lệnh cho ta đi chứ.
Lưu Cầm bất lực liếc nhìn đứa con trai, chấp nhận làm theo điều Huệ Lan nói. Sau đó sự việc xảy đến với cô cũng giống như đứa con trai. ** Các bạn đang đọc truyện " Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé Full " tại TaiGamesaz.Wap.Sh