wap tai game java android, tai game crack, game online tuyển chọn, tiện ích java cho điện thoại - WapGameViet.Net là trang Wap Tai Game Hay miễn phí cho điện thoại di động
Tai GoPet 132Game GoPet 132 - GoPet 132 Auto Click Top Game Hay Của Bạn
- Eo ơi... - Nó kêu lên và chỉ vào một cái bình màu đỏ - Cái bình này trông kinh quá, có phải là máu không đấy?
- Không đâu. - Sê In cầm một cái bình màu xanh và tiến tới - Đó là nọc độc của một con nhện đực, chúng độc lắm nên cậu cứ cẩn thận đấy.
- A! Cái này màu trông đẹp hơn. - Nó quay sang cái bình mà Sê In đang cầm.
- Đây là nọc độc của con nhện cái.
- Ủa, đều là nhện mà sao màu khác dữ vậy?
- À... - Sê In cười - Cậu biết đấy, nhện cái sau khi giao phối với nhện đực thường nuốt chửng nhện đực để tẩm bổ cho bản thân.
- Hic... - Nó rên rỉ - Ghê thấy mồ.
- Chỉ xảy ra giữa nhện và nhện thôi mà. - Sê In an ủi - Coi như bổ sung thêm kiến thức... Tiếp nhé, nhưng với loài nhện này, bất cứ con vật nào ăn nó sẽ chết ngay tức khắc vì lượng chất độc quá lớn trong máu của nó, trừ nhện cái.
- Tại sao?
- Vì lượng chất độc trong nhện cái có thể đối địch với lượng chất độc của nhện đực, nên khi nọc độc của nhện đực được đưa vào cơ thể của nhện cái, chúng đều bị vô hiệu hóa. Vậy nguồn gốc tên chất độc của nhện đực là stralika, còn nguồn gốc tên chất độc của nhện cái là stralikan, nó dài hơn một chữ và đối địch với stralika.
- Ra rồi! - Nó bật dậy ngay lập tức, thì ra... chìa khóa của vấn đề... - Ủa? Mọi người? Sao thế?
Tất cả từ cô Kim chú Tuấn đến Minh Nhật hay Tiểu Ly đều ngồi rầu rĩ một chỗ, ánh mắt tất cả đều hướng về một chỗ. Vậy ra nguyên do của ciệc mọi nguwoif không ai thèm đoái hoài đến một bệnh nhân ngất xỉu mà ngay lập tức đã tỉnh dậy với từ "Ra rồi!" là...
Ngoài những người nó quen biết ra, trong phòng còn có một cô y tá nữa, cô ấy đang đứng cạnh Nhật Anh và lau máu ở khóe miệng cho cậu ấy...
Chờ đã...
Máu ư? Máu ở khóe miệng?
- Chờ đã, Lam, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này? - Nó lắc lấy lắc để Lam khiến cho hắn biến thành con lật đật - Vừa lúc nãy cậu ấy vẫn còn bình thường mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Lúc nãy ư? - Lam liếc xéo nó - Cô đã ngủ được hai ngày rồi đấy, theo dự tính thì đến ngày mai cô mới tỉnh cơ, cô làm tôi ngạc nhiên đấy.
- Hai ngày... - Nó lẩm bẩm như kẻ mất hồn. Vậy là nó đã lãng phí mất hai ngày vàng, tức là bốn mươi tám tiếng, là 2880 phút, là... Khoan tính cái đó đã, vấn đề là... sự sống của Nhật Anh cùng lắm là kéo dài được có hai ngày nữa thôi...
Từng bộ mặt đau buồn của mọi người đều quay mòng mòng trong đầu nó. Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô Kim, vẻ đau buồn ẩn dưới khuôn mặt cứng như đá của Nhật Anh, khóe mắt hoe đỏ của chú Tuấn, bàn tay nổi gân cốt của Lam, hẳn là hắn phải cố lắm để không phải đập phá hết đồ đạc trong bệnh viện. Còn Tiểu Ly nữa, mái tóc cậu ấy che hết cả đôi mắt, con Nhật Ly trong lòng bàn tay Tiểu Ly dường như cũng hiểu tâm trạng của mọi người, nó không còn quậy phá theo như lời kể của Lam nữa mà nằm im một chỗ, như đang than khóc, đang buồn rầu.
-Là con quái vật nào đã làm cho mọi người trở nên thế này đây, là tại nó, nó chứ ai. Dù phải mang ơn Nhật Anh cả đời cũng được, dù cho nó phải đổi lấy mạng sống của cậu ấy cũng được, chỉ cần cậu ấy sống. Không được khóc! Khóc lúc này chẳng mang lại lợi ích gì cả, không thể trông chờ vào mấy "con rùa tiến sĩ" được nữa, đợi đến lúc đấy chắc Nhật Anh đang uống trà dưới âm phủ quá, nó gần như đã tìm ra cách, và nó sẽ giải quyết theo cách của nó. Ý nghĩ này làm cho tinh thần nó khá lên một chút, nhưng chỉ một chút, một chút thôi...
- Lam! Đưa tôi đến nhà của Huệ Lan, mau lên!
- Nhưng mà... - Lam chẳng hiểu mô tê cái gì cả.
- Mau! Lên! Tôi! Ra! Lệnh! Cho! Anh! Đấy! - Đây là lần đầu tiên mắt nó vằn đỏ - Cả Tiểu Ly nữa, mau đi theo mình! Nếu cậu không muốn Nhật Anh chết!
Tiểu Ly ngơ ngác nhưng vẫn làm theo lời nó, cô ôm con chuột chạy đi nhập bọn cùng Lam với nó. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy cả ba, tuy rằng... chỉ có nó... hiểu chuyện gì đang xảy ra...
- Hộc! Hộc! - Nó thở dốc, thế này thì cái hồi thi chạy sao Lam và Nhật Anh không để nó chạy thế luôn đi, tốc độ chạy của nó chắc phải hơn trăm ki-lô-mét trên giờ quá, không ai theo kịp nổi. Vào vấn đề chính đi, xem nào... hai cái bình stralika và...
Ơ?
- Đâu mất rồi? - Nó hét váng lên và lục tung cái bàn thí nghiệm, không có.. chúng không có ở đây. Ba lọ thuốc và tập hồ sơ...
- Đâu mất cái gì cơ. - Lam còn thở nhiều hơn cả nó, hắn là người thứ hai chạy tới đây.
- Lọ thuốc! Hồ sơ! Có kẻ đã... - Nó la thất thanh đến nỗi chính cả nó cũng không biết mình đang nói cái gì.
- Cái đó à? Không phải kẻ đột nhập đâu.
- Lam có vẻ bình tĩnh hơn - Chắc đội giám định đã lỡ tay xáo trộn toàn bộ số thuốc ở đây. Cô biết đấy, họ lấy từng lọ một ra, giám định và xem xét, sau đó họ cất chúng trở lại cho cô, chỉ có điều chúng bị xáo trộn.
- Cái gì? - Nó quắc mắt nhìn Lam, giá như nó có thể soi gương vào lúc này, mặt nó trông còn đỏ lừ hơn cả cà chua. Nó nói mà như gầm. - Tôi phải nói chuyện với họ!!!!!!!!!!
- Bình tĩnh. - Lam e dè nói, lần đầu tiên hắn sợ sệt khi nhìn nó - Lần trước ba đã quát họ về việc...
- Về việc gì? - Người nó run lên vì bị kích độc.
- Tập hồ sơ mà cô nói là của tôi gửi, đúng không? Cái tập do viện nghiên cứu gửi tới ấy. Lúc đó mấy người gác cổng có hơi lơ là, họ làm cái gì gì đó, hậu quả là một nhân viên chuyển phát đã lọt vào. Nhưng chưa phát hiện ra mất cái gì cả. Nhân viên chuyển phát đó cũng được giữ lại và tra khảo, chắc bây giờ đang bắt đầu. Bình tĩnh cái đã, anh ta không có vấn đề gì đâu. Xem ra cô còn kích động hơn cả ba, ba tôi sém thì đập nát cái bình cổ khi nghe tin này, mấy người kia cũng bị sa thải rồi.
- Này, tôi đâu có đập nát cái gì hả?
- Nhưng trông bộ dạng của cô như sắp cho bom kích hoạt căn nhà này ấy.
- Đừng tào lao nữa. - Nó lại trở về vẻ nghiêm nghị, nhưng có phần lạnh lùng hơn. - Giờ chúng ta phải tìm được mấy cái bình.
- Ok, để tôi gọi người...
- KHÔNG ĐƯỢC GỌI! - Nó gầm rống lên làm cho Lam giật bắn mình - Bất cứ người nào bây giờ cũng đáng nghi cả, hiểu chưa? Chỉ trừ ba người chúng ta thôi. Tiểu Ly, cậu đến rồi à?
- Nhưng mà... - Lam cãi.
- Không nhưng nhị gì cả. Nghe đây, việc chúng ta đến đây là hoàn toàn bất ngờ, giả sử có ai đó theo dõi thì hắn cũng không thể lọt vào đây được. Nhưng rất có thể bây giờ cô Kim, chú Tuấn, kể cả Minh Nhật đang bị uy hiếp, hiểu không? Đừng quên Huệ Lan chết thì Devil vẫn còn tồn tại. Nếu như anh là gián điệp mà anh lại được triệu tập đến căn nhà này thì anh sẽ làm gì hả Minh Lam?
- Tất nhiên là tìm ra mấy cái gì gì đó và...
- Anh bắt đầu hiểu ra rồi đấy, giờ chúng ta bắt tay vào việc đi, thời gian không còn nhiều nữa. Tôi tìm ở đây, Ly tìm ở phòng B, anh tìm ở phòng C rõ chưa?
- Từ lúc nào mà cô thành ra người chỉ huy thế này?
- Lam lẩm bẩm nhưng vẫn lật đật đi làm theo lời nó.
Con lại mình nó, trong phòng A, cả một rừng thuốc với đủ các loại màu nối đuôi nhau xếp hàng làm nó muốn hoa cả mắt. Nhật Anh, đợi tôi nhé.
Tại phòng điều tra-thẩm vấn.
- Vào khoảng lúc tờ mờ sáng anh đã đi đâu? - Ông Minh nghiêm nghị hỏi.
-Trước mặt ông là Nam-một nhân viên chuyển phát nhanh, anh ta trông khá hiền lành với cặp kính cận.
- Tôi trở lại công ty, các ông biết mà, chưa đầy vài phút sau là tôi bị bắt rồi, không đủ thời gian hành động. Còn việc tôi vào nhà là vì cửa để mở, trong nhà hình như không có ai nên tôi chỉ thử vào xem có chuyện gì không thôi.
- Ừm... - Ông Minh có vẻ như đang cân nhắc, cuối cùng ông đứng dậy nói - Thôi được, anh có thể về.
Nam gật đầu, bóng anh lạnh lùng bước đi. Ra khỏi cổng, anh thở phào rút cái cặp kính mắt tròn ra. Thay cho bộ mặt hiền lành giờ là một khuôn mặt đẹp, nhưng lạnh lùng, tất cả chỉ vì đôi mắt, nó thật sắc sảo. Sê In bật cười rồi từ đằng sau một cái cây đi ra, cậu ném cho Nam một cái kính khác:
- Em phục anh rồi đấy, với bộ dạng lúc nãy thì khó ai mà có thể biết được anh ngày xưa lại là một thằng chuyên bắt nạt em mình.
- Em gì chứ. - Nam làu bàu rồi gõ đầu Sê In một cái - Nếu không phải là vì cậu giúp tôi thì tôi đã cho cậu một trận rồi. Cái công ty chết tiệt đó đã cảnh cáo tôi lần cuối: nếu như anh mà trốn việc lần nữa thì chúng tôi sẽ... - Nam nhái giọng eo ** bằng một sự bực tức.
- Thôi được rồi, em thấy anh nên đổi tên là Bắc thay vì Nam đấy, ai chẳng biết bệnh của mẹ anh. - Sê In vỗ vai Nam.
- Ờ, anh không biết chú mày là Đông hay Tây nhưng mà... - Nam nheo mắt - chú mày biết thừa căn nhà đó không phải là căn nhả bình thường, đúng không?
- Vậy... anh nghi ngờ em?
- Không, anh tin chú mày chứ. - Nam liếc mắt sang Sê In - Dù chú mày làm gì, nhưng mà còn...
- Chị ấy khỏe. - Sê In mập mờ nói - Sao anh không gặp chị ấy mà hỏi?
- Thôi... Anh có việc, mày cũng đi đi.
- Chậc. - Sê In lắc đầu rồi cũng bỏ đi.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt nó. Không phải chỗ này, chỗ kia cũng không phải, mau lên, nó đã tìm được gần nửa tiếng rồi. Và... tay nó chợt đụng phải một thứ...
- Á á á á!!!!!!!!!!!
Tiếng hét kinh thiên động địa của nó vang khắp cả căn nhà cũ kĩ, làm cho mấy ô cửa sổ kính suýt bể. Tiểu Ly là người hứng chịu cái âm thanh khủng khiếp này rõ nhất, hình ảnh đầu tiên trong đầu cô nàng là âm hồn của Huệ Lan đã trở về, nhưng vì tình bạn, cô vẫn chạy thục mạng sang chỗ nó. Kể cả Lam, người ở tận phòng C cũng suýt thủng màng nhĩ, đầu óc hắn thực tế hơn Tiểu Ly, hắn cho rằng có một tên mọi rợ nào đó từ góc phòng chui ra và ám sát nó.
- Sao rồi? Thanh Trà?
Nhìn từ sau lưng chỉ thấy đôi vai nó run lên bần bận, hai tay quệt nước mắt, Lam đến phát hoảng, vội chạy vù tới trước mặt nó:
- Cô...
- Hu hu hu, Lam ơi, tìm thấy rồi, tìm thấy ba cái bình rồi.
Lam suýt lăn đùng ra sàn nhà vì bị bệnh... đột quị. Con nhỏ đó có cần phải biểu lộ cảm xúc một cách thái quá như thế không? Hắn vừa day day thái dương vừa quát:
- Đủ rồi! Cô là quái vật à? Có chuyện vui phải cười, chuyện buồn thì mới khóc chứ, đằng này cứ bù lu bù loa lên làm tôi tưởng...
- Tại tôi xúc động quá. - Nó quệt nước mắt, tay nắm chặt ba cái bình - Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.
Giờ mới là lúc trạng thái thần kinh của mọi người lên đến đỉnh điểm.
-Cả Lam và Tiểu Ly căng mắt nhìn theo từng cử động của nó, con Nhật Ly cũng nằm im thin thít. Còn nó ấy à, đỡ hơn mọi người một chút, nó không biểu lộ trạng thái căng thẳng, nhưng mồ hôi vã ra như tắm. Nó trích từng giọt stralikan nhỏ xíu vô bình stralika. Có phản ứng, hai loại thuốc chuyển thành màu nâu đặc sền sệt. Nhưng phản ứng hóa học thôi chưa đủ, còn phải thử nghiệm nữa. Nghĩ tới đó, nó rút phập một trong những cái kim tiêm ra, trích thêm mấy giọt stralika vô rồi chuẩn bị thọc vào cánh tay mình...
- Chờ đã! - Lam hét rồi đẩy nó qua một bên, cả hai thở hồng hộc. Nó nhăn nhó nói:
- Đây không phải lúc để anh lên cơn thần kinh đâu.
- Có cô mới là đồ thần kinh ấy, có phải cô mắc bệnh dồ dại của Huệ Lan không? Cô nghĩ stralika là cái gì? Là vác-xin phòng chống bệnh à?
- Im đi! - nó gắt - tôi đang thử, phải thử mới biết chứ!
- Nếu vậy thì để tôi. - Lam kiên quyết giật lại cái kim tiêm - Cô với Tiểu Ly yếu lắm, tôi là đàn ông nên khỏe hơn, để tôi làm.
- Này này dừng lại mau... - Nó định ngăn lại thì chợt có một giọng nói xen ngang:
- Để Ly làm cho!
Nó với cả Lam trố mắt nhìn nhau, cả hai còn chưa phân thắng bại thì thôi nói gì đến Tiểu Ly. Nó chau mày nói:
- Này, đây không phải việc của...
Và đây là lần thứ hai nó bị ngắt lời. Tiểu Ly lao đến, cô dùng hết sức giật lấy kim tiêm trong tay Lam, nó hét lên định giằng lại nhưng Tiểu Ly đã kịp cầm kim tiêm dí sát xuống cánh tay mình:
- Thanh Trà... nếu cậu và Lam không lùi lại, tớ sẽ tiêm thật đấy.
Nó từ từ lùi lại, mắt cảnh giác nhìn Tiểu Ly, giọng khẩn khoản:
- Được, tớ lùi lại đây, giờ cậu trả lại cho tớ được không?
Tiểu Ly cụp mắt xuống:
- Xin lỗi, Thanh Trà, nhưng tớ... buộc phải thất hứa thôi.
Mọi chuyện sau đó xảy ra như thế nào nó không muốn nhìn nữa, Tiểu Ly ngã vật xuống sàn, hai mắt nhắm nghiền lại, ống kim tiêm theo đà rơi xuống. Nó không để ý đến cái gì khác nữa, trong mắt nó... chỉ còn lại Tiểu Ly...
- Tiểu Ly... - Nó khóc rưng rức, giờ không phải lúc nó khóc, nó lao tới thộp lấy cái bình stralikan, chút từng nọc độc của nhện cái vào cơ thể cô bạn thân:
- Tỉnh dậy đi... làm ơn...
Nửa giờ đã trôi qua mà nó cứ ngỡ như là đã ba mươi năm rồi. Tiểu Ly... vẫn chưa có dấu hiệu... tỉnh lại. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Nó phải nghĩ về một chuyện gì khác, nó thề là Sê In chưa bao giờ nói với nó về một chất độc nào đó mang tên clozania cả.
<Ring... Ring...>
Tiếng chuông điện thoại trong túi áo Lam làm hắn giật mình.... Không, tiếng chuông này dùng chỉ để khi... khi mà...
- A... lô?
-...
Cộp!
Sau khi tiếng báo của đầu giây bên kia kết thúc, không có tiếng Lam đáp lại, mà chỉ có tiếng điện thoại... rơi xuống sàn... Đồng tử của Lam co lại, hắn chầm chậm ngước đầu lên nói với nó:
- Thanh Trà à... nhịp tim của Nhật Anh đang có dấu hiệu ngưng lại... nếu như... nếu như không cứu kịp,.. trong vòng một giờ nữa... cậu ta sẽ... sẽ...
Thế này thì chẳng khác gì việc nó bị thụi cho một quả đấm cả. Sê In... liệu có đúng như lời cậu nói không? Liệu tớ có thể...
- Trong trường hợp nguy cấp... - Cao Sơn nhắm nghiền mắt lại - Phải đặt mạng sống của mình vào hai lựa chọn, một là không, hai là có. Nhưng một khi đã theo ta, thì dù có một cơ hội cũng phải nắm lấy. Đừng bao giờ nói với ta rằng mi đã hối hận!
Thật nực cười khi nó lại nghĩ về con người này, nhưng đây là sự thật.
-Nó có cơ hội, và nó phải chọn! Nắm lấy bình stralika trong tay, nó hét:
- Lam, ở lại trông Tiểu Ly cho tôi! Mượn tạm cái xe của cậu một lát.
Phải, tôi sẽ làm theo điều cậu nói, Sê In ạ, bởi vì tôi tin cậu, bởi vì tôi tin vào cơ hội của tôi...
Tại phòng cấp cứu.
_ Khỉ thật. - Nó theo dõi điện tim đồ của Nhật Anh. Bất thường, đúng như Lam nói, tại sao không có gì xảy ra thế này? Nếu như... nếu như Nhật Anh xảy ra chuyện gì... thì Tiểu Ly... Tiểu Ly sẽ...
- Bác sĩ! - Nó nhìn điện tim đồ và hét lên.
Lập tức một đội ngũ y tá và bác sĩ bước vào. Nó không phải là ngu đến mức mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Nó cần một thứ... một thứ cho lời thề của mình...
Không phải chỉ có nó có tâm trạng hỗn loạn như bây giờ, nó không biết rằng... ngoài cửa còn có một nười khác...
Cô Kim đang dựa vào bức tường và dần trượt xuống, thật quá sốc khi biết được tin này. Nhật Anh... nó là một thằng cháu cà chớn... nhưng đó là đứa cháu mà cô quí nhất. Dùng chút sức lực cuối cùng để rút chiếc điện thoại ra... giọng cô thật khẽ:
- Nhật Long... có lẽ cháu cần biết tin này...
Đây rồi... con dao gọt hoa quả mà cô Kim để lại trên bàn. Nếu như Nhật Anh và Tiểu Ly có mệnh hệ gì... một mạng nữa sẽ đi theo họ... sang thế giới bên kia...
Tít... tít... tít...
Thế là...
Hết.
Tạm biệt cô Kim, chú Tuấn, Quỳnh Hoa, Lam, Minh Nhật... và cả... Sê In nữa. Xin lỗi mọi người... vì tôi đã cướp đi Nhật Anh và Tiểu Ly, đặc biệt là Minh nhật, tôi vô cùng xin lỗi. Và... tôi sẽ lấy mạng mình để được mọi người tha thứ...
Tay cầm con dao gọt hoa quả, nó dùng hết sức đâm mạnh vào ngực trái của mình...
Vĩnh biệt tất cả...
- Hự! - Nó cố kéo mạnh tay mình một lần nữa, không lẽ tay nó mất hết sức đến nỗi cầm một con dao cũng không được? nó mở to cả hai mắt ra... có một người...đang nắm lấy tay của nó...
- Cô Kim?
- Đừng làm như vậy, Trà à. - Cô Kim quệt nước mắt - Cô biết cháu cảm thấy tội lỗi, nhưng dừng làm một việc vô ích như vậy. Thay vào đó... hãy dốc hết sức mà cứu Nhật Anh...
- Nhưng cậu ấy... cậu ấy đã. - Nó hét lên giữa hai hàng nước mắt và quay ngoắt lại điện tim đồ như muốn cho cô Kim thấy - Cô hãy...
Nhưng rồi người nó đơ ngay tại chỗ, điện tim đồ đang báo cho nó việc tim của Nhật Anh đang đập trở lại. Cô Kim cười giữa hai hàng nước mắt:
- Thấy không? Chỉ là nó mệt quá nên tạm nghỉ trước khi khởi động thôi.
Nó từng bước tiến lại nơi Nhật Anh đang nằm, đây không phải là mơ, cậu đã đúng, Sê In à...
- Trà... tôi... tôi...
Nó mừng rỡ cười, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi nhất trong đời nó kể từ... mấy ngày qua. Đôi mắt nó long lanh là nước nhìn cậu bạn yếu ớt đang thều thào trên giường bệnh. Công sức mấy ngày qua... không phải là vô ích. Và không biết là vì xúc động hay là kích động nữa, nó ôm trầm lấy Nhật Anh còn đang thoi thóp (làm quá lên một chút, mà có khi là thế thật ^^).
- Nà...y, tôi, Trà, là...m, ơ...n... Tuy rằng việc này rất là đáng mừng, nhưng trong trường hợp này có vẻ không thích hợp cho lắm.
- Có chuyện gì à? - Nó cầm cổ áo Nhật Anh để mà giật, mà lắc khiến cho đầu cậu bạn quay như chong chóng.
- Tôi-ngạt-thở! - Có lẽ phải khó khăn lắm Nhật Anh mới nói thành tiếng rõ ràng như vậy được, bởi vì ngay sau đó, cậu lại ngã lăn ra bất tỉnh ngay lập tức.
- Bác sĩ! Bác sĩ! - Nó rống lên và ngay lập tức một đội ngũ áo trắng bước vào................
-Trưởng khoa săm soi thật kĩ Nhật Anh như thể đang tìm kiếm vi rút trên cơ thể cậu, sau đó quay ra nhìn nó, mà có vẻ là giống lườm hơn:
- Kiệt sức! Cũng phải thôi, vừa mới tỉnh lại mà đã...
Hiển nhiên là ngay sau đó nó bị đá vẳng ra khỏi phòng bệnh, tay ôm đầu, miệng thì la oai oái.
-Dù sao chính nó cũng là người chế tạo thuốc mà, phải để nó hưởng thụ thành công một chút chứ. À không, lần này nó cũng phải cảm ơn Sê In nữa ^^, cậu bạn chắc chắn phải được thưởng một huân chương hạng nhất về việc này. Bước đầu thành công, vậy là ổn, nó dường như đã được tiếp thêm dũng khí. Chắc Tiểu Ly cũng tỉnh rồi, vậy mà tên Lam không có thông báo cái khỉ gì hết. Xém nữa là nó đã làm điều dại dột rồi, về là biết mặt với nó! ** Các bạn đang đọc truyện " Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé Full " tại TaiGamesaz.Wap.Sh