-Post by :TaiGamesaz.Wap.Sh
Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Chap 7
- Chưa bao giờ lâm vào tình thế nguy kịch như vậy................ thật sự tôi cũng chả biết phải làm gì bèn chạy lại kéo thằng Phước ra khỏi những cây tre phang liên tục vào người. Cố gắng bình tĩnh lại.Anh tha cho tụi em, tụi em lỡ dại. Lần đầu tới đây chơi nên không biết mấy anh. – Tôi cố nhẹ giọng và nhịn nhục. Tha này, tha này...............Thằng cầm đâu vừa quát vừa quất những ống tre vào người tôi, tôi chỉ biết dùng tay đỡ chứ không chống cự lại nữa. Đánh một hồi thì tụi nó cũng thôi.
- Từ này để tạo gặp hai thằng mày ở cái đất này nữa thì chết mẹ tụi bây với tao. ...............Thằng cầm đầu quát to vào mặt tôi.Khi tụi nó bỏ đi rồi, tôi đỡ thằng Phước dậy và cố ra đường lộ đón xe buýt về. Ngồi trên xe buýt ai cũng nhìn hai đứa tôi vì áo quần rách rưới, tay chân bê bết máu.
- Lúc ngồi lên xe rồi mới cảm thấy buốt đau............. Tụi nó đánh chúng tôi đến tét những ống tre, ống tre bị tét nên rất bén cắt đứt da thịt. Tôi chở thằng Phước đi trạm xá để băng bó, rồi về cũng ráng giấu gia đình chỉ nói là do té ngã khi đi thả diều. Anh Đen nghe thằng Huy kể lại, đùng đùng nổi giận đòi chở tụi tối kéo xuống dưới tìm tụi nó tính sổ ngay trong đêm đó............. Nhưng cuối cùng là dời lại hôm sau vì tụi tôi cũng không còn sức mà đi...............Đến ngày hôm sau, chúng tôi cũng không thể đi cùng. Anh Đen chở thằng Huy đi tìm tụi nó. Tôi được nghe kể lại là lần đó đi 20 chiếc xe chở 2.
- Lùng sục khắp khu vực đó cả buổi sáng nhưng không tìm được. ...............Anh Đen thì ngày xưa tính tình rất nóng nảy dễ lên cơn điên. Vậy là ổng cứ ra lệnh cho mấy thằng lính là gặp bất cứ thằng nào choai choai là đè xuống đánh không cần biết lý do. Đánh đến chiều tà mới chịu kéo về.
- Ngày xưa tao khùng lắm phải không chú mày?............ Anh Đen lúc này cũng ngà ngà say và cười nói với tôi.Ông là điên có số má luôn đó. – Tôi trả lời, lúc này trời cũng về chiều. Đầu cũng bắt đầu xoay mồng mồng.
- Khi trời gần nhá nhem tối thì anh Đen về cũng với một thằng lính ghé qua chở đi. Lúc này rượu đã thấm, nhức đầu kinh khủng. Tôi mò tư từ đến giường và nằm xuống, để lại bãi chiến trường dọn dẹp sau vậy............. Trong lúc mắt nhắm mắt mở mơ màng, cửa nhà kéo mở, một người con gái xuất hiện.
- Tôi không nhận ra đó là ai, chỉ thấy bóng em ấy thu dọn mọi thứ. Một lát sau thì em ấy đến ngồi cạnh tôi, rót một cốc nước để kế bên. Khẽ chạm bàn tay mịn màng của em ấy lên trán tôi rồi vuốt nhè nhẹ xuống má.............. Khẽ chạm tay vào mắt tôi, mũi tôi và môi của tôi rồi thúc thích như đang khóc.............. Tôi quá mệt mỏi, không thể phản ứng gì được. Mắt bắt đầu khép kín và chìm sâu vào giấc ngủ.Sáng thức dậy vẫn còn hơi dư âm men rượu của ngày hôm quá.
- Đứng dậy vương vai và bắt đầu một ngày mới.............. Bất chợt thấy nhà cửa được dọn dẹp tươm tất, bênh cạnh thì có một cốc nước lộc. Dưới bếp thì cơm canh đã được nấu sẵn và để trong tủ lạnh. Vậy là hôm qua thực sự đã có một người con gái đến đấy chứ không phải là giấc mơ. Đó là ai nhỉ?Tắm rửa vệ sinh cá nhân xong................tôi lấy xe dạo quanh phố phường Sài Gòn vào buổi sáng sớm. Tên đường thì tôi đã quên khá nhiều, tuy nhiên tôi vẫn nhớ cách đi.
- Nhớ lại những ngày lên Sài Gọn học cấp 3 thật là bỡ ngỡ.............. Tôi đúng chất là một thằng nhà quên lên tỉnh. Đạp xe khắp phố phường Sài Gòn, không biết lạc đường biết bao nhiêu lần. Có lẽ nhờ vậy mà về sau tôi đã tường tận mọi ngõ khách của cái thành phố đất chật người đông này. Tôi thật sự yêu cái thành phố này, tôi muốn sinh sống và lập nghiệp tại đây.............. Già đình tôi sang Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình rồi được chính phủ trợ cấp chi phí học tập................. thực chất cũng không phải nhà có điều kiện gì. Ngày xưa tôi cũng không quan tâm nhiều vế vấn đề này, cũng chả có định hướng là sẽ sang Mỹ học.
- Những ngày đầu nhập học ở trường THPT Lê Quý Đôn Quận 3, tôi cứ lớ ngớ vào trường như hai lúa lên tỉnh. Ngày xưa khá ác cảm với học sinh thành phố, tôi nghĩ chúng nó là một lũ................ ừ thì học giỏi nhưng cũng rất kiêu căng. Có lẽ cuộc sống của chúng từ nhỏ ở đất thành thị nên chẳng hiểu được sự cơ cực của người dân quê.
- Vì vậy tôi luôn có một quan niệm, nhất định chỉ yêu con gái quê tôi dù có thể không xinh đẹp bằng con gái thành phố.Học và chơi chung với tụi bạn một thời gian thì tôi đã có suy nghĩ khác............ Thức chất con người ở đâu, sống trong hoàn cảnh nào thì cũng có người này người khác. Chủ yếu là do cách giáo dục từ nhỏ, tôi tìm được khá nhiều người bạn tốt nơi đây. Nhưng cũng gặp khá nhiều những thành phần con nhà giàu không xem ai ra gì............... Những loại đó thì tôi không bao giờ chơi.
- À, mà có muốn chơi thì chúng cũng không xem tôi cùng tầng lớp với chúng.Ngắt vội dòng suy nghĩ và quay lại vấn đề chính của ngày hôm nay. Tôi chạy đến một cửa hàng hoa ở quận nhất để mua một lẳng hoa tươi thắm. Hôm nay là sinh nhật cô, người cô mà tôi vô cùng yếu quý ngày xưa. Người đã giúp tôi lấy lại căn bản của môn Hóa.............. được ăn cơm, được học ở nhà cô. Đã có lúc tôi xem cô như người mẹ, mẹ vợ tương lại….Thở một hơi dài về ký ức cũ, tôi nghĩ cũng đã đến lúc phải đối diện với quá khứ. Chắc chắn hôm nay..............tôi sẽ gặp lại ai đó. Người đã để lại trong tôi mọi cung bật cảm xúc, thương yêu và thất vọng.
- Đã lâu rồi không gặp, không biết ai đó sống ra sao? Có hạnh phúc như ai đó đã từng mờ? Có vui vẻ với con đường mà ai đó lựa chọn? Nếu bây giờ gặp lại, những cảm xúc ấy có sống lại một lần nữa không?............. Tôi hy vọng là không, chỉ muốn nó ngủ yên mãi mãi.Con đường quen thuộc vào ngôi nhà nhỏ của cô, nơi mà tôi thường đưa đón em ngày ấy. Cô trò gặp lại với bao nhiều dòng cảm xúc không nói nên lời, có nhiều lúc tôi lỡ lời gọi cô bằng mẹ............cô cười hiền lành và nhân hậu.
- Nhưng tôi biết đằng sau nụ cười ấy, cả tôi và cô đều đọng lại một chút buồn. Hôm nay có nhiều hoa trong nhà lắm, điều này không có gì lạ vì cô là một người luôn được nhiều học trò kính mến................. Hôm nay lại được ăn cơm trưa nhà cô, cứ tưởng như là không bao giờ còn cơ hội này nữa. Vẫn món ăn tôi thích quen thuộc, cô vẫn không quên sở thích của tôi. Thoáng chút lại muốn hỏi một ai đó bây giờ ra sao................nhưng miệng thì lại không mở được lời nào.
- Có lẽ hôm nay không gặp ai đó, như vậy cũng tốt.............. Ăn xong bữa cơm và ngồi tâm sự với cô một hồi thì cũng xế chiều. Tôi tạm biệt cô để hôm nào rảnh lại ghé chơi. Bước chân khỏi ngôi nhà nhỏ, từng bước khá nặng nề giống như lần cuối cùng tôi đên đấy nhiều năm trước.
- Cảm ơn mẹ….vì tất cả. – Tôi nói thầm trong miệng, đúng câu mà tôi đã từng nói khi lần cuối cùng đến thăm cô.............. Chỉ có khác một điều, ngày ấy nước mắt tôi rơi khá nhiều, còn hôm nay thì sao nhỉ?Đặt ngón tay vào khóe mắt cay cay, chỉ là cay mắt thôi, không có nước mắt. Nước mắt à, mày làm đúng lắm, mãi ngủ yên trong đó nhé............Bước vội ra ngõ để lấy xe, một nhóm con gái từ ngoài ngõ đi vào. Bất chợt tôi nhìn thấy ánh mắt ấy một lần nữa. Không ai khác, đó là em. Cuối cùng điều gì đến cũng đến, tôi lại được thấy hình ảnh người con gái ấy sau ngần ấy thời gian không gặp.
- Vẫn khuôn mặt xinh xắn ấy nhưng không còn nét tinh nghịch của ngày xưa........... Vẫn mái tóc dài, má hồng và đôi môi đỏ ấy. Những đặc điểm khiến một thằng nhà quê phải thay đổi quan điểm yêu đương của mình. Hít một hơi thật sâu, nuốt đi mọi cảm xúc đang có để trở lại với lớp băng giá được hình thành trong thời gian sống nơi đất khách. Tiến về phìa em vì biết là không còn đường nào để tránh mặt. Anh…Khanh… – Tiếng nói nấc nghẹn của em phát ra............. Đôi mắt long lanh của em đỏ dần và rưng rưng trên khuôn mặt xinh xắn đượm buồn. Tôi đã đứng trước mặt em, con người mà em đã quyết định không đi chung một con đường lại một lần nữa xuất hiện trước mặt em.
- Làm ơn, những giọt nước mắt ấy đừng rơi. Nếu không, mọi sự giá lạnh mà tôi xây dựng nãy giờ sẽ đổ vỡ............. Anh Khanh hả, trời ơi….sao bây giờ đẹp trai lịch lãm vậy?–Giọng nói điệu đà, điêu ngoa phát ra từ miệng con Tú. .................Đứa con gái xấu nết mà tôi chưa bao giờ xem là bạn. Nhưng cũng phải cảm ơn nó. Nghe giọng nói của nó thì tôi đã điều khiển được cảm xúc của mình. Không dám, vẫn là thằng hai lúa thôi mà. – Con Tú có vẻ ngượng mặt khi tôi khẽ cười và nói với nó. .................Linh vẫn khỏe chứ? – Tôi hỏi em một cách lạnh lung. Em vẫn khỏe. – Linh trả lời khá bối rối.
- Uhm, anh đến tặng hoa cho mẹ…..............của Linh.Anh bận rồi, hôm nào có thời gian sẽ nói chuyện sau nhe. – Vẫn giữ nét lạnh lùng và tôi bước nhanh khỏi em. Tôi biết em vẫn đang dõi theo từng bước chân của tôi.
- Bước được vài bước thì ở đầu ngõ, nhỏ Miu đứng đó từ lúc nào......... Nhỏ tiến lại gần tôi, khoác lấy tay tôi và kéo đi.
** Các bạn đang đọc truyện " Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ " tại TaiGamesaz.Wap.Sh
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^! **